lý thuyết và thực hành

Tổng hợp lý thuyết bao gồm những nội dung sau: + Bổ sung tài liệu, sau khi phân tích phát hiện thiếu hoặc sai lệch. + Lựa chọn tài liệu chỉ chọn những thứ cần, đủ để xây dựng luận cứ. + Sắp xếp tài liệu theo lịch đại (theo tiến trình xuất hiện sự kiện để nhận dạng động thái); sắp xếp tài liệu theo quan hệ nhân - quả để nhận dạng tương tác. Lý thuyết thực chứng giải thích, khám phá những hiện tượng chưa từng xảy ra hoặc đã xảy ra nhưng chúng ta chưa quan sát thấy trong môi trường tài chính và kế toán. Các nhà nghiên cứu thực chứng đưa ra các giả thuyết từ thực tế, thu thập dữ liệu và kiểm định giả thuyết nhằm đưa ra kết luận. Hình 10. Bản vẽ hoàn chỉnh. Sau khi tham gia học xongBài 3: thực hành Vẽ các hình chiếu của vật thể đối kháng giản, những em đề nghị nắm vữngcác kỹ năng:. Quan giáp vật thể, phân tích làm ra và tính phía hướng chiếu vuông góc cùng với các bề mặt của vật thể để trình diễn hình dạng đồ vật thểChọn 2. Thực hành đo thời gian. Ước lượng thời gian và lựa chọn đồng hồ; Để lựa chọn đồng hồ đo thời gian của một hoạt động cho phù hợp, chúng ta cần ước lượng thời gian của hoạt động đó trước khi đo. Sử dụng đồng hồ đúng cách Thông tin sách Combo Sketchnote Lý Thuyết Và Thực Hành (Bộ 2 Cuốn) Tặng Kèm Bookmark Pd Sách Combo Sketchnote Lý Thuyết Và Thực Hành (Bộ 2 Cuốn) Tặng Kèm Bookmark Pd Tác giả: Mike Rohde, Công ty phát hành Alphabooks Loại bìa Bìa mềm Số trang 220 SKU 6972913337433 Nhà xuất bản Nhà Xuất Bản Thanh Niên. 3. . Đối với khoa học, thì người ta dùng thí nghiệm và thực nghiệm, để chứng minh cho lý thuyết của mình là đúng. Còn về việc tu tập rèn luyện để có tư tưởng, thì người ta phải cần có kinh nghiệm và trãi nghiệm, trong cuộc đấu tranh với cuộc đời của chính mình. Vì kinh nghiệm là bài học được rút ra từ ý thức, và nó sẽ tạo ra kỷ năng tay nghề chuẩn xác cho chúng ta trong lao động. Còn trãi nghiệm là những thắng lợi về tinh thần, thông qua những đau khổ đắng cay trong tình cảm, tình yêu của mình. Chắc ai cũng biết giữa lý thuyết và thực hành, đều có một khoảng cách nhất định. Và cái “khoảng cách” đó là rất dài rất xa, vì nó là vô hình mà. Đó chính là “khoảng cách” giữa hai hàng chữ trên trang sách, mà chúng ta đọc mỗi ngày. Nếu ai đọc được những hàng chữ vô hình ghi ở chỗ đó, thì mới nhìn thấy được cái “khoảng cách” giữa lý thuyết và thực hành như thế nào. Lý thuyết luôn luôn có một “khoảng cách” với thực hành, dài ngắn khác nhau, là tùy vào nhận thức của mỗi người, chứ không phải lý thuyết là khác với thực hành. Vì nếu bạn thấy nó giống với thực hành là sai, mà bạn lại thấy nó khác với thực hành, thì cũng là sai luôn. Tuy nhiên nếu không có lý thuyết định hướng trước, thì thực hành sẽ không biết sẽ đi về đâu và làm gì. Nhưng khi chúng ta thực hành y chang với lý thuyết, thì sẽ không thể thấy được cái “khoảng cách” đó. Và nếu chúng ta học và làm như thế, thì sự học tập lý thuyết, và công việc lao động thực hành của chúng ta, sẽ không có kết quả cao hoặc là sẽ thất bại thôi. Vì phải học tập và nắm vững lý thuyết rồi mới thực hành, thì mới có kết quả tốt được. Vì giữa lý thuyết và thực hành, luôn có một “khoảng cách” để đối chiếu và so sánh, kiểm chứng lẫn nhau, thì chúng ta mới hiểu đúng và làm đúng, trong những yêu cầu thực tế của công việc. Bởi vì trong lý thuyết chúng ta rất khó nhận ra chử “thời”. Vì cũng việc đó mà chúng ta làm trong trường hợp này thì đúng, nhưng làm trong trường hợp khác là sai. Vì chử “thời” này là rất quan trọng. Vì nó không thể ghi ra văn bản được, mà nó chính là trãi nghiệm và kinh nghiệm của mỗi cá nhân con người chúng ta, thông qua việc thực hành lao động của chính mình. Vậy chúng ta có thể nói rằng, “khoảng cách” giữa lý thuyết và thực hành, đó chính là chữ “thời” vậy. Và chữ “thời” này chỉ có thể sinh ra ở giữa hai chữ “kinh nghiệm và trãi nghiệm” mà thôi. Vì người có kinh nghiệm sống từng trãi trong cuộc đời, đôi khi không học hành gì cả nhưng lại thành công rất lớn. Ngược lại những học giả, những con nghiện sách vở cứ sống mãi trong các tinh cầu lạnh giá, thì làm cái gì cũng thất cơ lỡ vận hết trơn. Vậy hiểu được chữ “thời” là nắm được cơ hội thành công. Tuy nhiên muốn có được điều đó, thì chúng ta phải sống thật mạnh mẽ, và phải giỏi về lý luận cũng như thực hành lao động liên tục, miệt mài không ngừng nghỉ. Đối với khoa học, thì người ta dùng thí nghiệm và thực nghiệm, để chứng minh cho lý thuyết của mình là đúng. Còn về việc tu tập rèn luyện để có tư tưởng, thì người ta phải cần có kinh nghiệm và trãi nghiệm, trong cuộc đấu tranh với cuộc đời của chính mình. Vì kinh nghiệm là bài học được rút ra từ ý thức, và nó sẽ tạo ra kỷ năng tay nghề chuẩn xác cho chúng ta trong lao động. Còn trãi nghiệm là những thắng lợi về tinh thần, thông qua những đau khổ đắng cay trong tình cảm, tình yêu của mình. Và nếu bạn có lý thuyết rồi, mà thực hành và có được kinh nghiệm và trãi nghiệm tốt, thì bạn sẽ biết được lý thuyết đó đúng hay là sai liền. Vì nếu lý thuyết nào phản khoa học và trái tự nhiên, thì lý thuyết đó là sai. Vì làm việc có khoa học thì bạn mới có kinh nghiệm được, cũng như khi bạn làm điều đó, trong một tinh thần hứng thú đam mê rất tự nhiên, thì mới có kết quả cao chứ. Và điều đó chứng tỏ rằng công việc của bạn làm rất khoa học, và phù hợp với tự nhiên, vì bạn đã áp dụng đúng lý thuyết rồi. Do đó học đi đôi với hành, là rất cần thiết cho sự thành bại của đời người. Vì chính hai điều này thông qua việc học tập và lao động đúng hướng, thì nó sẽ phát sinh trí tuệ và gầy dựng hành trình đạo đức hướng thiện cho chúng ta. Vì thật sự khi bạn đối diện với cuộc đời là vô hình mù mịt, nhưng khi bạn có tin yêu và học tập lao động miệt mài, thì cái màn đêm vô hình mù mịt kia, dần dần sẽ được khai sáng. Vì bạn phải có đạo đức trong công việc, trong nghề nghiệp, thì bạn mới có đạo đức với con người được. Vì rằng công việc bạn làm phải thõa mãn cho bạn, và cho cả đối tác nữa thì mới gọi là làm tốt được. Và chính điều đó không biết sẽ thu lợi được bao nhiêu, nhưng nó đã không làm bạn hối tiếc hay ân hận cắn rức gì là được rồi. Và thông qua việc học tập và lao động phấn đấu của mình, mà đã tạo ra tâm thế vững chắc như một cây cao, có gốc rễ mạnh mẽ chịu đựng được tất cả song gió của cuộc đời, thì đó là bạn đã thành công và hạnh phúc rồi. Vì thành công và hạnh phúc là có ngay đây trong hiện tại này, mà bạn chỉ cần bước đến cầm lấy nó lên thôi. Vì bên trong con người chúng ta, ai cũng có một trữ lượng hạnh phúc rất lớn, nhưng chỉ có điều là chúng ta không biết đó thôi, nên chúng ta mới đau khổ quá chừng. Và vấn đề là mỗi bước đi của chúng ta đến thành công và hạnh phúc, thì phải luôn học tập và thực hành lao động miệt mài không ngơi nghỉ. Vậy thông qua học tập lý thuyết và thực hành đúng đắn, thì nó sẽ đem lại cho chúng ta sự hiểu biết đúng đắn, với các hệ giá trị đích thực trên đời này, một cách không ảo tưởng hoang đường như trong mơ. Và thông qua đó chúng ta cũng rút ra được thái độ sống hòa hợp với mọi người, với môi trường làm việc của mình trong xã hội… Vậy thông qua lý thuyết và thực hành, sẽ giúp cho chúng ta nhìn thấy mình trong tha nhân, và cũng nhìn thấy thiên hạ có trong trái tim mình. Và chính điều này đã cho chúng ta thấy được cảm nhận của người khác, nên chúng ta có khả năng cảm thông với nhau hơn. Còn những kẻ chỉ biết có mình, mà chẳng hề quan tâm đến cảm giác của người khác, thì tất nhiên trong việc học và thực hành của bạn đã sai rồi. Vì bạn được gọi là “thắng lợi” thì bao giờ bạn cũng có tư duy mở, và một tấm chân tình vị tha rộng lượng. Vì chính điều đó là dấu hiệu cho thấy rằng bạn đang phát triển không ngừng, chứ không phải là sắp bế tắc. Ngược lại bạn làm gì không biết, nhưng bạn sống trong đau khổ ích kỷ quá, thì bạn đã thất bại rồi. Vì chỉ có mình mới có khả năng đem lại hạnh phúc hay khổ đau cho chính mình mà thôi. Vì sự nghiệp lớn nhất trên đời này, là cải tạo đời sống và thay đổi con người mình, để tiến đến sống trong một môi trường sống đầy đủ và hạnh phúc như ý. Vậy cái “khoảng cách” giữa lý thuyết và thực hành là gì? Đó chính là cái “khoảng nối” giữa tâm và vật, giữa khoa học và tự nhiên. Do đó bây giờ chúng ta cần đi sâu vào tìm hiểu hai cái “khoảng nối” đó là như thế nào. Vậy cái “khoảng nối” giữa tâm và vật của chúng ta có gì? Đó chính là sự nhận thức sai lệch của tâm, đối với sự vật về thật tánh của nó. Vì nếu bạn chỉ quan sát sự vật bên ngoài thôi, thì bạn sẽ thấy nó rất đơn giản như một vật đứng yên, vô tri vô giác được gọi là vật chất, và có tính đơn chất thôi. Nhưng khi chúng ta nhìn sâu vào thực thể của nó, thì chúng ta sẽ thấy nó được tạo ra bởi rất nhiều chất khác nhau. Và đó chính là con đường khám phá vật chất của khoa học. Và vì nó do nhiều chất kết hợp lại mà thành, nên nó sẽ không đứng yên như chúng ta vẫn tưởng, theo quan sát hàng ngày của chúng ta đâu. Do đó cái “khoảng nối” giữa tâm và vật chính là thật tánh của các pháp. Và khi chúng ta học lý thuyết thì sao. Vì lý thuyết là như thế, nhưng khi chúng ta áp dụng thì nó sẽ tùy thuộc vào từng cấp độ, nhận thức cao thấp khác nhau của mỗi người, nhận thức về nó như thế nào. Do đó khi cùng học một trường, và ra trường làm cùng một công việc như nhau, nhưng thành quả đạt được của mỗi người là luôn khác nhau. Vì nếu như ai nắm được cái căn bản yếu tính cốt lõi của lý thuyết, thì sẽ biết vận dụng lý thuyết đó một cách linh hoạt và chính xác hơn. Vì đơn giản lý thuyết chỉ là phương tiện để cải tạo đời sống mà thôi. Thì nó chính là phương tiện lớn nhất, để tạo ra rất nhiều phương tiện mới khác nữa, để ứng dụng vào việc khai thác vật chất có lợi cho ta. Còn nếu bạn chỉ hiểu một cách hình thức, thông qua các khái niệm chỉ dẫn của lý thuyết thôi, thì bạn sẽ không biết cách biến hóa, để áp dụng trong cuộc chiến đấu của mình, và do đó chắc chắn thành công của bạn cũng sẽ rất hạn chế vậy. Còn “khoảng cách” giữa khoa học và tự nhiên là gì? Đó chính là cái “khoảng nối” giữa các pháp hữu vi và vô vi. Vì khoa học là để khám phá cái thế giới hữu vi, còn tự nhiên thì được điều khiển bằng đạo lớn vô vi. Do đó khoa học là sự nghiên cứu khám phá vật chất, có tính chính xác tuyệt đối, theo tư duy logich hợp lý đi tới phía trước, theo đường thẳng một chiều mãi. Và nó chỉ giải quyết được một mặt của cuộc sống con người thôi. Còn tự nhiên thì vận hành qua lại như con lắc đồng hồ, nên nó có tính tương đối. Và đó là sự vận hành đi tới, rồi lại đi lui, và đi lui rồi lại đi tới. Có nghĩa là nó đi tới thuận chiều bên này và đi lui ngược chiều bên kia, nên nó luôn có trạng thái cân bằng, trong hai mặt của nó nếu gộp chung lại làm một. Và sự vận động đó, thì được biểu thị bằng một đường tròn gọi là minh triết, gồm cả vô vi và hữu vi luôn. Vậy minh triết vốn đã có chứa cả khoa học trong đó rồi. Còn khoa học thì vẫn còn thiếu một chiều nữa, mà nó không thể dùng thực nghiệm, thí nghiệm để chứng minh được. Đó chính là chiều không gian tâm linh, tâm thức của con người mang tính nhân bản. Do đó nếu khoa học mà cứ đi tới mãi, là một sai lầm lớn luôn. Vì khoa học có thể sinh ra những phát minh lớn, mà nó không phù hợp với tính nhân bản của con người, thì nên dừng lại đi. Vì thực chất con người dùng khoa học như là một phương tiện để phục vụ cho mình, chứ không phải là để hãm hại chính mình. Do đó khoa học là để phục vụ đời sống con người, còn tính nhân bản là để hướng đời sống đó, đi tới chỗ sinh tồn cho con người có ý nghĩa cao nhất. Cho nên “khoảng cách” giữa khoa học và tự nhiên, chính là tính nhân bản vậy. Vì thế trên bề mặt văn bản lý thuyết thì sẽ có giới hạn. Và nhân bản chính là cái hướng mở rộng ra của nó là vô hạn. Cho nên bất cứ lý thuyết gì, đều phải có cơ sở khoa học và hướng đến tính nhân bản, thì mới có giá trị đích thực. Và khi chúng ta thực hành theo lý thuyết đó, thì mới phù hợp với khoa học và tự nhiên. Và đó chính là sự tồn tại của con người, đã được bảo vệ bằng cái thiện. Vì thế tính nhân bản là có nội hàm rất sâu xa, mà chúng ta muốn diễn tả nó bằng ngôn ngữ thì cũng không hết được. Và nếu ai nắm được cái lý thuyết có tính khoa học và nhân bản này, thì người đó sẽ có tự do trong thực hành một cách chính xác, linh hoạt và tốt đẹp nhất. Do đó như đã nói ở trên, khoảng cách giữa lý thuyết và thực hành gồm có ba thứ. Thứ nhất là chữ “thời”, thứ hai là thật tánh của các pháp, thứ ba là tính nhân bản. Vậy biết thật tánh của các pháp, là biết rõ đối tượng là như thế nào. Có nghĩa là chúng ta đã biết rõ lý thuyết đó có cơ sở khoa học là như thế nào rồi. Còn cái biết về nhân bản, là mình phải biết rõ về mình nữa. Và khi chúng ta biết rõ về lý thuyết rồi, cũng như chúng ta biết mình cần gì ở cái lý thuyết đó. Thì chúng ta sẽ biết cách thu nhận nó, chính xác với như cầu của chúng ta hơn. Sau đó chúng ta thực hành nó thì áp dụng chử “thời” vào nữa là xong. Và đó chính là khi chúng ta đã “biết mình biết ta” rồi, thì áp dụng nó đúng thời điểm của thực tế, thì coi như là thành công thôi. Ví dụ như bây giờ chúng ta đi nghe quý thầy giảng pháp, nghe nói tới cái thiện cái ác, ăn chay làm lành, tụng kinh niệm Phật, rồi kinh này kinh kia đủ các pháp hết. Và chúng ta nghe như vậy, thì đa số chúng ta đều nghĩ đó chính là Phật pháp rồi. Nhưng đối với trình độ của những người xuất gia, dấn thân cầu pháp giải thoát của Phật, thì phải biết rõ pháp mà mình đang nghe đó là pháp gì? Và nó có thể đưa mình đi theo con đường giải thoát được hay không? Vì Phật pháp mới nghe qua nào là trí tuệ, từ bi hỷ xả, nhân quả nghiệp báo, này kia thì thấy cũng suông rồi, và đó chỉ là lý thuyết thôi. Nhưng chúng ta phải biết rằng Trong Phật pháp cũng có pháp tục đế và pháp chân đế, thuộc lý tưởng và chân lý. Và người nào muốn tu hành giải thoát thật sự, thì phải hướng vào con đường tu chứng theo pháp chân đế, thì mới được. Vì tận cùng của pháp tục đế, là tu phước đức hữu vi tới cỏi trời là hết. Còn tận cùng của pháp chân đế, là tu tới cỏi Phật giải thoát khỏi sinh tử luân hồi. Do đó chúng ta nghe pháp tục đế, và phải ráng thấu hiểu nó và bỏ đi, rồi sau đó chúng ta nghe pháp chân đế, thì mới áp dụng tu chứng được. Vì pháp tục đế chẳng qua chỉ là chỉ để an ủi, theo kiểu dùng tha lực để đối phó tình huống thôi. Còn pháp chân đế thì nếu bạn không chứng thiền, thì sẽ không hiểu được, vì nó là pháp tự lực mà. Vì thế cho nên pháp chân đế là rời khỏi lý thuyết rồi, nên nó tự do bay cao trên trời, không cần xác định phương hướng gì hết á. Vì khi chúng ta thiện mà biết mình thiện, thì đó là bất thiện rồi. Do đó khi mình làm việc thiện, với cái tâm vô ngã không biết mình làm thiện gì hết, thì đó mới chính là cái thiện chân đế “vô sở trụ”. Và cái thiện đó là giải thoát, vì tâm chúng ta rỗng rang nhẹ nhàng quá mà. Vì cái thiện đó là không có phan duyên tác ý, mà nó tự nhiên như mây bay trên bầu trời vậy. Cái đó chính là cái thiện tĩnh lặng bên trong chân tâm niết bàn. Là cái gốc của thiện ác tục đế thế gian. Và cái thiện này là vô tác, vô ngã nên không nói ra được đâu. Còn cái thiện mà chúng ta phân biệt được bằng ý thức, hay được ghi trong sách, hay nghe các thầy giảng, thì đó là cái thiện tục đế. Cái thiện này chỉ ngang với đạo đức học của ông Khổng Tử thôi. Đó là các pháp hữu vi của đời sống, vì ông Khổng Tử này chẳng biết tý gì tới pháp vô vi hết á. Và đó cũng chính là “pháp nạn” của Phật Giáo Trung Quốc. Vì chúng ta tu theo Phật, nhưng lại tu nhầm vô pháp của ông Khổng Tử, thì hỏi làm sao giải thoát thành Phật được đây trời. Do đó Phật Giáo Việt Nam ta, thì có gốc từ Phật Giáo Tổ Sư của Trung Quốc, nên cũng chẳng khá gì hơn đâu. Và pháp Phật kiểu đó là cách tu “thập thiện” để có phước đức hữu vi, giàu sang may mắn trong hiện đời này thôi. Nhưng phước đức hữu vi đó cũng là cái nhân của đau khổ, và sinh tử luân hồi về sau. Cho nên mấy cái gọi là tu “thập thiện” đó, nếu đem so với cái thiện chân đế thì nó là bất thiền rồi. Vì nó là cái thiện để đối nhân xử thế bên ngoài đời sống con người mà thôi. Tuy nhiên cái thiện tục đế, nó sẽ giúp chúng ta hướng thiện thì cũng tốt rồi. Và từ tích môn bên ngoài, chúng ta hướng thiện từ từ đi vào bản môn bên trong, rồi sẽ gặp cái thiện chân đế giải thoát kia thôi. Do đó tu phước đức tới cỏi trời thì vẫn chưa chạm tới chánh pháp đâu. Vì thế cũng là đi tu và khi chúng ta nghe pháp ào ào như vậy, nhưng khi chúng ta thực hành thì ứng dụng nó không được. Và cứ thế là chúng ta tu hoài tu mãi vẫn nằm ỳ một chỗ luôn. Vậy phải tu làm sao để biết được cái “khoảng cách” từ lý thuyết tới thực hành trước cái đả. Và chúng ta phải biết rõ trình độ của mình đang ở đâu, và biết pháp kia là pháp cở nào thì mới được. Sau đó nếu thấy hướng đi phù hợp với mình rồi, thì cứ thế thông thả mà đi lên thôi. Hí hí! ……………………………………………. Cái “khoảng cách” từ lý thuyết tới thực hành, đối với người này thì rất gần, nhưng đối với người khác thì rất xa. Do đó tuổi tác lâu mau không phải là quyết định nhanh chậm của con đường tu hành. Mà cái chính là chúng ta có biết áp dụng lý thuyết vào thực hành cho đúng hay không mà thôi. Theo dõi giáo dục cung cấp đào tạo lý thuyết và thực hành vững chắc để chuẩn bị cho bạn giảng dạy ngôn ngữ thứ hai ở Hoa Kỳ hoặc nước education track offers solid theoretical and practical training to prepare you for the teaching of second languages in the United States or phần đầu của quyển sách tập trung vào lý thuyết và thực hành của việc định giá các công cụ phái sinh tín had to sit 14 exams, alternating between learning theory and practical flying at Kavala International Airport every three chương trình này sẽ cung Perl và Python và Ruby on Rails. pháp Ayuryeda cổ truyền, và cũng kết hợp một vài nguyên tắc y học truyền thống của Trung also include few principles of Traditional Chinese ngành này nhằm cung cấp cho sinh viên kiến thức hiện tại về lý thuyết và thực hành về truyền thôngvà truyền thông từ góc độ liên major aims to provide students with current knowledge of theories and practices of media and communication from an interdisciplinary chương trình của Master này, bạn sẽ có được kiến thức chuyên sâu vàDuring this Master's programme, you will acquire in-depth knowledge and pháp Ayuryeda cổ truyền, và cũng kết hợp một vài nguyên tắc y học truyền thống của Trung also includes principles of traditional Chinese enjoyed cutting-edge technology and a good balance between theory and practical experience.". pháp Ayuryeda cổ truyền, và cũng kết hợp một vài nguyên tắc y học truyền thống của Trung include a few principles of the traditional Chinese system of phải ít nhất 18 tuổi,To gain this you mustThể hiện sự đánh giá cao về các vấn đề văn hóa, đạo đức,Demonstrate an appreciation of cultural, ethical,Ngoài những buổi chuyên đề hàng ngày chia sẻ lý thuyết và thực hành thiền định, bạn sẽ được tham gia hai lớp tập Yoga mỗi các công cụ để quản lý thông tin liên lạc với các tập hợp rộng và đa dạng của các bên liên tools to manage communication with the wide and diverse range of đã áp dụng kiến thức tinh thông lý thuyết và thực hành về hóa học và vật lý học của mình vào những vấn đề khác giải thưởng riêng đặc biệt đượcdành cho những thí sinh có được điểm số tốt nhất trong các phần thi lý thuyết và thực separate special awards areCác hệ thống y tế thay thế đượcMedical Systems medicalCác Thạc sĩ Hệ thống quản lý động chuyên nhân Khoa học Bằng cấp trong Truyền thông trong Media sản xuất cung tiện truyền Bachelor of ScienceDegree in Communications in Media Production provides a theoretical and practical preparation of content production for the media. Download Free PDFDownload Free PDFHoá phân tích - Lý thuyết và thực hànhHoá phân tích - Lý thuyết và thực hànhHoá phân tích - Lý thuyết và thực hànhHoá phân tích - Lý thuyết và thực hànhThanh Nhã Nguyễn Lý thuyết vs thực hành Bạn biết rằng bạn không chỉ nên tha thứ cho những người đã phạm tội chống lại bạn, mà bạn còn phải được hòa giải đối với họ. Việc giảng dạy những khái niệm này là quá tốt, nhưng người ta biết khó khăn như thế nào khi đứng trước một người đã làm tổn thương chúng ta hoặc xúc phạm chúng ta trong quá khứ. Trong các lớp học của chúng tôi, chúng tôi học được nhiều lý thuyết về khoa học và kinh tế, nhưng trong thực tế, chúng tôi thấy rằng nhiều lý thuyết này không giữ được nước. Điều này là do các giả định không tồn tại trong cuộc sống thực. Các chương trình giảng dạy trong hệ thống giáo dục của chúng tôi được phát minh theo cách mà chúng chứa một lý thuyết cũng như một phần thực hành. Điều này được thực hiện có chủ ý để mở đường cho sự hiểu biết sâu sắc hơn về các khái niệm. Chúng ta hãy xem xét kỹ hơn về sự khác biệt giữa lý thuyết và thực hành. Học thuyết Có hai cách để khiến học sinh học và hiểu một khái niệm. Một là cách trừu tượng trong đó môn học được dạy dưới dạng văn bản và hình ảnh và tìm cách làm rõ cho học sinh thông qua các bài giảng trên lớp do giáo viên đưa ra. Sách giáo khoa của chúng tôi trong các trường học là xương sống của hệ thống lý thuyết này. Người ta tin rằng hầu hết việc học của chúng ta đều thông qua hệ thống giáo dục lý thuyết này. Các thuộc tính của vật thể và vật chất và cách chúng tương tác với nhau được viết và mô tả trong các danh mục để làm cho học sinh nắm bắt chúng theo cách tốt hơn. Các môn học như lịch sử luôn có thể được trình bày dưới dạng lý thuyết hoặc văn bản vì không có cách nào chuyển đổi chúng thành thực tiễn mặc dù ngày nay có những phương tiện trực quan có thể được sử dụng để làm cho sinh viên thậm chí nhìn thấy lịch sử và địa lý. Tuy nhiên, hiện tượng tự nhiên, lý do, nguyên nhân và mối tương quan của chúng luôn được tìm cách trình bày dưới dạng văn bản để học sinh giữ chúng trong một thời gian dài. Tất nhiên, một sinh viên y khoa có thể hiểu một căn bệnh theo cách tốt hơn nhiều khi cho thấy một người mắc bệnh, nhưng anh ta vẫn được tạo ra để tìm hiểu các triệu chứng theo cách lý thuyết để có thể chẩn đoán tốt hơn giữa hai bệnh tương tự. Thực hành Trong tất cả các hệ thống giáo dục, có một phương pháp giảng dạy dựa trên thực tiễn. Đây là một phần của giáo dục được mô tả tốt nhất thông qua các khóa học nghề và chứng chỉ và bằng cấp mà mọi người có được trong các ngành nghề làm tóc, ống nước, mộc, nấu ăn, sửa chữa điện tử, điều hòa không khí, vv Trong hầu hết các ngành nghề này, có một phần lý thuyết trong đó cố gắng trình bày vấn đề dưới dạng viên nang. Tuy nhiên, lý thuyết này được sử dụng bởi các sinh viên, để viết ra các bài kiểm tra để đạt điểm cao trong khi thực hành là kinh nghiệm đầu tiên về những gì họ phải làm trong cuộc sống thực sau khi rời khỏi lớp học. Một luật sư có thể trải qua rất nhiều lớp học dựa trên lý thuyết, nhưng trong cuộc sống thực, khi anh ta bắt đầu hành nghề, anh ta luôn phụ thuộc vào sự nhạy bén và bằng chứng hiện tại của mình. Sự khác biệt giữa Lý thuyết và Thực hành là gì?? • Thật quá dễ dàng để giải thích các khái niệm về khát, đau và buồn trong lý thuyết, nhưng người đó nhận ra sự khác biệt chỉ khi anh ta trải qua những trải nghiệm này trong cuộc sống thực.. • Về lý thuyết, nhiều giả định được đưa ra để giải thích hiện tượng và khái niệm trong khi trong cuộc sống thực, không có giả định và điều kiện nào luôn là duy nhất • Hầu hết các môn học bao gồm một lý thuyết cũng như phần thực hành, nhưng có một số khóa học có tính chất nghề nghiệp và cần được dạy thông qua thực hành tay đầu tiên. • Tuy nhiên, ngay cả sinh viên y khoa cũng phải học lý thuyết và triệu chứng của bệnh khi họ có thể được dạy hoàn toàn thông qua thực hành. • Sự phân đôi giữa lý thuyết và thực hành sẽ vẫn còn vì hai điều này tạo thành xương sống của tất cả các thủ tục học tập. 1 Phần lớn sinh viên học về lí thuyết ở thuyết là những thứ như khái niệm hướng đối tượng, trừu tượng dữ liệu,... Lí thuyết là dễ thảo luận, dễ học nhưng khó kinh nghiệm. Phần lớn sinh viên học lí thuyết nhưng chỉ có ý niệm mơ hồ về nó. Họ thường không biết cách nó làm việc hay cách áp dụng nó. Một trong những lý do khiến sinh viên tốt nghiệp ĐH thất nghiệp chính là việc còn thiếu kỹ năng. Hầu hết các doanh nghiệp phải đào tạo lại sinh viên khi mới tốt nghiệp bởi họ thiếu rất nhiều kỹ năng. Muốn xin được việc ngay sau khi tốt nghiệp, ngoài việc trang bị kiến thức chuyên môn vững thì nhất thiết sinh viên phải có trình độ ngoại ngữ, các kỹ năng mềm như giao tiếp, làm việc nhóm, xử lý tình huống… Thật sự nghĩ mà nản nền giáo dục Đại học nhà mình luôn 2 Nghĩ như bạn là rất tốt nhưng mình không đồng ý với quan điểm " nản" của bạn. Bởi nếu chúng ra nhìn thấy mà chúng không hành động để thay đổi nó tốt hơn thì ta chẳng khác nào người mù. Ngày nay rất nhiều người phê phán hay nhưng khi mình hỏi, giải pháp của bạn là gì? thì tắc ị.... Thế nên khi ta nhìn thấy 1 vấn đề hãy xem xét kỹ các mặt. Từ chiều của mình và từ chiều của người khác. Có thuận có nghịch thì mới có thể tìm ra một điều gì đó nhỏ nhoi đôi khi là nguyên nhân, đôi khi là giải pháp, hay đôi khi chỉ là ngắm nghía và chia sẻ rồi từ từ đần dần mới tìm ra được thứ mình cần. Mình thiết nghĩ. Không chỉ bạn mà rất nhiều ngươi nhìn ra những điều như bạn nhưng lại không tập hợp lại với nhau thì chỉ là ý nghĩ nhỏ nhoi. Nêu ra rồi lại bị dập tắt. Bạn tiếp tục đi học lý thuyết và tạm quên suy nghĩ của riêng mình lại... và cứ thế lu mờ đi sống như bao người như bạn... Thật là tiếc. Đó là lý do mình lập ra nhóm tư vấn và mong muốn các bạn vào tham gia vào rồi chúng mình sẽ hành động từ từ và từng bước thay đổi nó. Rất mong sự đóng góp của bạn\ 3 Cách duy nhất chúng ta còn có thể làm là tự thực hành nó bằng cách tốt nhất mà chúng ta có thể. p/s Ít nhất thì vẽ và hát vẫn thực hành được 4 trunghq "Ngày nay rất nhiều người phê phán hay nhưng khi mình hỏi, giải pháp của bạn là gì? thì tắc ị..." Câu này làm mình nghĩ tới câu chuyện anh họa sĩTóm tắt thôi Anh có 1 bức tranh đem đi triển đầu tiên có rất nhiều người chê xấu khiến anh rất buồn. Ngày thứ 2 anh để 1 cây bút bảo họ khoanh tròn chỗ nào cần sửa thì lập tức chẳng ai có ý kiến gì. Đúng vậy,tôi là người xem tranh, tôi không sửa được nó hoàn hảo vì tôi không phải họa sỹ. Nếu tôi sửa được nó hoàn hảo tôi lên làm thầy anh ấy từ lâu rồi. v Nhưng tôi có ý kiến của riêng tôi, dưới con mắt nhìn của tôi, tôi thấy nó chưa được đẹp bằng những bức tranh khác thôi. v Cũng giống như Bộ giáo dục nhà mình, tôi biết là các Bác đang cố gắng cải thiện giáo dục nước nhà. Năm nào cũng thay đổi, cải cách nào là 2 trong 1, cho hs sử dụng máy tính bảng...Nhưng có người thì đồng tình, có người thì không. Bởi khi thực thi mới thấy nó có nhiều nhược điểm. Như là vụ thay đổi giờ học, giờ làm ở Hà Nội ấy. Tôi thấy nó có nhược điểm thì nói thôi, chứ nói là "nản" nền giáo dục thôi chứ cho mình lên làm Bộ Trưởng thì GD loạn v. Cũng giống như bức tranh của anh họa sỹ, thấy nó không hợp mắt mình thì nói thôi chứ bắt mình vẽ cả bức tranh thì bức tranh nó thành cái mớ loang lổ màu mất. trunghq "Chúng ta không hành động để thay đổi nó tốt hơn thì ta chẳng khác nào người mù". Đúng vậy, ai mà chẳng muốn nền GD tốt lên. Ý kiến của mình đưa ra là "Đầu tiên muốn học thì phải có hứng thú, các thầy cô nên tìm kiếm trên mạng thật nhiều tài liệu về những môn như Triết học, lịch sử Đảng hoặc như môn Lịch sử hồi cấp 3. Tất nhiên là mình có mạng thì về nhà tự đi tìm hiểu được, nhưng học trên lớp vẫn thích hơn chứ. Còn những môn chuyên môn thì phải cho ra ngoài thực tập nhiều hơn nữa. Đây chỉ là ý kiến cá nhân. Mà cũng có thể do cách dạy của mỗi trường, nhưng nói tóm lại là không thích. 5 Pagodasto Cách duy nhất chúng ta còn có thể làm là tự thực hành nó bằng cách tốt nhất mà chúng ta có thể. p/s Ít nhất thì vẽ và hát vẫn thực hành được Cả thể dục nữa 6 Việc học ngày nay nên chủ động chứ bảo thấy cô phải tạo hứng thú nhiều hơn cho sv, hs thì hơi khó vẫn có 1 số ít thấy cô làm được - thường là người giỏi- tỷ lệ hiếm như thấy Hiếu và cô Ngọc Anh. Theo mình thì thay vì thay đổi cả hệ thống giáo dục. Sao ko thay đổi con người trước. Ngày nay khoa học tiến bộ vẫn thay đổi tế bào để có 1 cơ thể hoàn thiện mà 8 Nói chung thầy cô, cha mẹ có vai trò rất lớn trong mặt giáo dục 9 Hi hi. Thế thì nên cho em ý học bài trực tuyến bằng các giáo trình sinh động. Ai nói chơi điện tử là xấu. Mình chơi 20 năm rồi nè. Các thủ khoa cũng chơi game. Chỉ có người chơi game thành cho nó xấu thôi. Có một sự thật ít người biết đó là thuốc lá đã từng là tiên dược xả stress của thế kỷ XVIII thời kỳ đại công nghiệp đó. Tất cả là do con người lạm dụng và làm nó thành thảm họa thôi 10 Cho cậu ấy học trực tuyến á? Có kinh nghiệm gớm. Đã nghiện rồi thì khó mà thoát được ra đời sống ảo. Mình đang nói những người nghiện nặng nhé, như thằng em họ ở nhà chẳng hạn. Còn chắc bạn không tới mức như vậy. Nhưng mà........... Chơi gì mà tới tận 20 năm?. Lúc bắt đầu chơi là bao tuổi vậy? Mà chơi giỏi, học giỏi chắc thuộc dạng thông minh Anh xờ tanh rồi. 11 Mình chơi game từ năm 10 tuổi chính xác là 8 tuổi mới đúng. Chơi từ thời còn thô sơ nhất cho đến bây giờ hiện đại nhất là game online nhưng rất tiếc mình không thể nghiện nổi. Vì nó là công cụ xả stress của mình 12 Chơi năm lên 8. Xem nào, 28t rồi. Giờ chắc vẫn chơi? Hình như đi lạc chủ đề quá. 13 Giờ anh 30 rồi. đã bỏ game và giờ chỉ tập trung cho giới trẻ thôi. Không muốn các em vấp ngã như mình nữa 14 Hi, vậy thì mới đủ kinh nghiệm để tư vấn cho các em chứ 15 Lý thuyết là nền tảng để các bạn có thể triển khai và phát triển ý tưởng. Thực hành giúp các bạn vận dụng được lý thuyết vào thực tế công việc. Do đó đây là 2 yếu tố song hành, hỗ trợ bạn làm tốt công việc. Tuy nhiên hầu hết ở trường đại học thì chúng ta lại không được học nhiều về thực hành, do đó nhiều lúc phải lên mạng để tìm thêm kiến thức để học bổ sung. Thế nhưng kiến thức trên mạng đôi khi là còn tràn lan chưa hệ thống được những thứ mà chúng ta cần phải học, thế nên đôi khi chúng ta sẽ vất vả trong việc tìm kiếm cái gì phải học và học như thế nào là đủ. Tốt hơn hết thì chúng ta nên tìm kiếm một số chương trình đào tạo phù hợp với chuyên ngành tại một số trung tâm dạy bên ngoài, những chương trình dạy này có ưu điểm cung cấp kiến thức một cách chuẩn hóa, đầy đủ và bài bản hơn. Giá học phí cũng không cao nhưng đỡ gian nan hơn rất nhiều. Hồi đó mình học kiến trúc và cũng chọn chương trình đào tạo bên một trung tâm để học thêm về kỹ năng và sau này mình thấy kiến thức khóa học này rất tốt, mình vận dụng được ít nhất là 80% kiến thức trong chương trình này link cho bạn nào cần sau khi tốt nghiệp đại học mình đã có một công việc nhờ các kỹ năng mình học được. À nghe đâu bên này cũng đào tạo thêm mảng thiết kế đồ họa nữa.

lý thuyết và thực hành